Từ kinh nghiệm quốc tế đến định hướng mới cho giảm nghèo bền vững ở Việt Nam
27/10/2025 | 09:30Khi soi chiếu với các kinh nghiệm quốc tế, công cuộc giảm nghèo bền vững của Việt Nam trong thời gian tới cần được thực hiện triệt để và đồng bộ hơn nữa. Về mặt thiết kế và tổ chức thực hiện Chương trình giảm nghèo, Việt Nam có thể học hỏi từ kinh nghiệm của Trung Quốc.
Việt Nam là một điểm sáng về giảm nghèo, được Liên hợp quốc và các tổ chức quốc tế công nhận. Do đó, các chiến lược/cách tiếp cận giảm nghèo được tổng kết trên thế giới không xa lạ với Việt Nam, đã và đang được Việt Nam thực hiện: từ phát triển nông nghiệp (phát triển cây lương thực, từ thời chuẩn nghèo của Việt Nam còn được đo bằng số kg gạo/đầu người; đến thâm canh tăng năng suất dựa trên giống mới, kỹ thuật mới và cơ giới hóa; và gần đây là chủ trương tái cơ cấu nhằm đa dạng hóa và phát triển cây con có giá trị cao, gắn với liên kết theo chuỗi giá trị) đến phát triển việc làm phi nông nghiệp, và tăng cường các chính sách bảo trợ xã hội đối với các nhóm khó khăn đặc thù, dễ tổn thương; đi kèm cải thiện điều kiện sống và cải thiện tiếp cận các dịch vụ xã hội cơ bản như giáo dục, y tế.
Khi soi chiếu với các kinh nghiệm quốc tế, công cuộc giảm nghèo bền vững của Việt Nam trong thời gian tới cần được thực hiện triệt để và đồng bộ hơn nữa. Về mặt thiết kế và tổ chức thực hiện Chương trình giảm nghèo, kinh nghiệm quốc tế, đặc biệt là kinh nghiệm của Trung Quốc, có thể cung cấp 2 gợi ý quan trọng cho Việt Nam.

Ảnh minh họa: V.Quý
Việt Nam cần đặt trọng tâm hơn nữa vào giải quyết các "túi nghèo", "lõi nghèo" ở cấp xã (có thể xác định các xã "đặc biệt nghèo" có tỷ lệ nghèo đa chiều cao) và nhất là ở cấp thôn bản. Trong bối cảnh mới về mô hình tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp gồm cấp tỉnh và cấp xã, trong đó sát nhập các xã cũ để tạo thành các xã mới tương đương các "huyện nhỏ". Việc tập trung sâu hơn vào giải quyết các "túi nghèo", "lõi nghèo" ở cấp thôn bản – là tổ chức tự quản của cộng đồng dân cư – sẽ tạo điều kiện thực chất "áp dụng cách tiếp cận giảm nghèo dựa vào cộng đồng" như đã nêu trong Quyết định số 90/QĐ-TTg.
Bên cạnh đó, Việt Nam cần thực hiện cách tiếp cận giảm nghèo theo địa chỉ, trong đó nắm chắc từng địa bàn nghèo và từng hộ nghèo, xác định rõ nguyên nhân, giải pháp, mô hình giảm nghèo với từng địa bàn nghèo/hộ nghèo cụ thể, cách thức huy động nguồn lực, phân công thực hiện, giám sát và đánh giá gắn với đối mới quản lý dựa trên kết quả, nâng cao trách nhiệm giải trình. Tăng cường cán bộ về các địa bàn nghèo nhất, có thể tổ chức dưới dạng các Tổ công tác về giảm nghèo đến tận cấp thôn bản, bao gồm cán bộ tại chỗ và cán bộ tăng cường/hợp đồng. Việc thu hút và tạo điều kiện cho các tri thức trẻ về công tác có thời hạn tại các địa bàn nghèo (như là một bước rèn luyện tại cơ sở sau khi được tuyển dụng) nên được nghiên cứu áp dụng.
Với kinh nghiệm từ thế giới và thành tựu đã đạt được, Việt Nam hoàn toàn có cơ sở để bước sang giai đoạn mới của công cuộc giảm nghèo, trong đó mỗi người dân, mỗi cộng đồng đều trở thành chủ thể của sự thay đổi, cùng hướng tới mục tiêu "không ai bị bỏ lại phía sau" trong tiến trình phát triển đất nước../.












